Phải nói là truyện của Keigo Higashino lúc nào cũng đem đến cho mình 1 cảm giác đượm buồn, và man mác đâu đó một không khí “Nhật Bản”. Từ Điều kỳ diệu ở tiệm tạp hóa Namiya, rồi Phía sau nghi can X, và đến giờ là Ác ý, tác giả dường như lúc nào cũng rất thành công trong việc vẽ ra trong tâm trí người đọc (hay ít nhất là mình) một khung cảnh Nhật Bản thật đẹp – có những rặng núi, ngon đồi, những con đường dài vắng lặng, những căn phòng nhỏ ấm cúng – cho dù đó là trong những quyển truyện trinh thám đi chăng nữa! Và điều đó khiến mình thích những tác phẩm trinh thám của ông hơn – nó không quá máu me ghê rợn mà vẫn kích thích tâm trí người đọc. Ác ý lần này cũng như vậy! Câu chuyện là 1 chuỗi nhật ký tự sự của những người trong cuộc liên quan đến 1 vụ án, với thủ phạm bị bắt rất sớm. Tuy nhiên, cái gây đau đầu ở đây lại là động cơ nào khiến thủ phạm làm như vậy. Và quá trình đi tìm điều đó là 1 câu chuyện đầy nút thắt về cả tình tiết lẫn tình cảm, để rồi đến cuối cùng, mình chợt nhận ra – chính mình đôi khi cũng có những lúc “ác ý” như chính thủ phạm vậy…
Đây là 1 tác phẩm hay của nhà văn Keigo, nó cho mình sự tò mò, buồn bã, hụt hẫng, thỏa mãn,… Đủ nhiều cung bậc để đọc thử quyển sách này rồi nhỉ ^^ Đây cũng là 1 bài học nhỏ về sự ích kỷ trong cuộc sống có thể giết chết chúng ta như thế nào. Và mình bắt đầu thích Keigo từ đây hehe