Cảm xúc của mình thực sự dâng trào khi đọc quyển sách này. Để bây giờ hơn 1h sáng nhưng vẫn phải viết ra vài dòng về những cảm xúc mà mình đang có kẻo ngày mai lại phai nhạt mất…
Đọc sách về Phật, về Pháp cũng nhiều, nhưng có sách thì hàn lâm quá, có cái lại bề mặt quá đều khiến cho những người truy tầm “chân lý” sẽ khó thấm hoặc hiểu không đầy đủ. Về nhà của tác giả Phan Việt để lại ấn tượng trong mình là một quyển sách vừa đủ kiến thức, nhưng cũng vừa đủ đời để cuốn hút người đọc và dẫn dắt họ đến những triết lý, giáo pháp của Đức Phật. Đây là một quyển tự truyện của tác giả kể về những bất an của cô trong đời sống, rồi quá trình vào chùa học Phật, tiếp xúc với Phật giáo ra sao. Và điều thú vị là cả những vấn đề rất tâm linh và “nhuốm màu dị đoan” – như chính tác giả cũng thừa nhận – đều được đem vào quyển sách một cách rất sinh động và trực quan. Những lần “hầu đồng” trực tiếp của tác giả (bởi vì chùa ở ngoài Bắc thường phải theo phong tục địa phương nên có đền thờ đạo Mẫu), những người bị “ma ám” được đưa vào chùa để chữa trị đều được cô kể lại qua một giọng văn rất thật, rất cuốn hút và cũng đầy tình người – dù cho đó là “ma” đi chăng nữa! Bên cạnh đó, cuộc đời tu học của các sư ông, chú tiểu trong chùa cũng được thuật lại – qua đó mình mới thấm được chữ “duyên” trong đời sống này nó mạnh mẽ đến cỡ nào! Mình thích mê giọng văn của tác giả khi thuật lại những câu chuyện đó – nó dễ thương, và dịu dàng đúng chất “Phật” vô cùng. Để rồi qua những câu chuyện đó, chúng ta có lẽ sẽ có cho mình một chút manh mối để trả lời cho câu hỏi: Tôi là ai, tôi đến thế giới này để làm gì?
Bữa giờ, đọc được quá trời quyển sách hay, nhưng nếu để giới thiệu đến mọi người 1 quyển sách không quá khó đọc mà vẫn có ý nghĩa cho cuộc đời thì đây sẽ là tác phẩm mình mong mọi người sẽ đọc! Cảm ơn tác giả vì đã đưa mình đến gần hơn với ánh sáng, và cũng cho mình thấy được 1 đời sống tâm linh thật sáng, thật đẹp ở vùng đất mà trước giờ mình vẫn “chấp trước” là nơi mê tín, bày trò!