“Vô thường” là 1 quyển sách của tác giả Nguyễn Bảo Trung, viết về những câu chuyện tại bệnh viện nơi mà bác đang làm việc – phòng khám cũng có, mà khoa cấp cứu cũng có. Những câu chuyện đó đa phần chỉ là những câu chuyện ngắn, nhỏ thôi nhưng ý nghĩa trong nó thì lớn vô cùng – đó là về sự sinh-tử, đó là về nhân sinh quan, đó còn là về chính chúng ta trong đời sống hằng ngày nữa. Mình cảm thấy rất nể phục tác giả khi mà bác sống trong 1 môi trường áp lực như vậy, nhưng vẫn giữ được cái nhìn rất trong trẻo về cuộc đời này. Những câu chuyện của bác đậm chất Phật, đậm chất thiền, những câu chuyện với bệnh nhân luôn rất từ tốn, kiên nhẫn – phải vậy thì mới chữa được tâm bệnh của người ta chứ, mình nghĩ như thế! Đôi ba dòng thôi, có chỗ kết thúc lửng lơ – nhưng đó giống như những câu chuyện ngụ ngôn vậy, phải suy ngẫm, phải cảm nhận thì mới thấu hết được ý của tác giả. Đôi ba dòng thôi, nhưng tự nhìn lại mình, rồi nước mắt chực trào ra vì mình sống tệ quá – tệ với cha mẹ, tệ với bản thân, tệ với cuộc đời đẹp đẽ mà mình được ban cho.
Gấp quyển sách nhỏ lại, thấy tiếc vì nó hơi ngắn, nhưng như vậy cũng là đủ để bắt đầu một cách nhìn, cách sống mới và cũng là cơ hội hay để những ai “lười” đọc những quyển sách dày có thể tìm cho mình một đầu sách ưng ý!